Chương 143

Ngang Tàng (Tát Dã)

Vu Triết

20.794 chữ

15-12-2022

Đây có lẽ là lần đầu tiên trong đời Tưởng Thừa suốt cả đêm mắt ngay cả một giây cũng không nhắm lại.

Cùng Cố Phi chụp trời sao, chụp đủ các loại hình bóng trong đêm tối mang theo ánh sáng, sau đó cùng nằm trên đỉnh dốc cỏ ngắm sao, nửa đêm quá lạnh chịu không được, hai người lại trở về trong lều mặc vào túi ngủ, từ trong lều nằm thò đầu ra.

Ngắm sao, ngắm trăng.

Mãi cho đến khi chân trời bắt đầu xuất hiện ánh sáng.

Cố Phi khiêng máy móc lại bò ra lắp ráp.

"Có thể chụp tới sao!" – Tưởng Thừa đi theo phía sau.

"Có thể" – Cố Phi xoay người nhìn qua màn ảnh – "Chụp một cái lòng đỏ trứng lớn cho cậu xem."

"Một hồi chụp tôi mấy tấm đi." – Tưởng Thừa nói.

"Ừm" – Cố Phi nói – "Lát nữa cậu tới đối diện sườn núi kia nhảy đi, vừa vặn có thể lấy mặt trời làm nền."

"Làm sao nhảy." – Tưởng Thừa hỏi.

"Hai chân nhảy cách mặt đất, càng cao càng tốt." – Cố Phi cười cười.

"Được." – Tưởng Thừa xoa xoa tay, đội nón áo khoác lên.

Mặc dù đã tháng năm, nhưng lúc này mặt trời mọc vẫn là cóng đến làm người ta không cách nào chịu đựng, cũng may mang theo áo khoác dày.

Mặt trời mọc là một trong những cảnh tượng có thể khiến lòng người phấn khích nhất.

Tưởng Thừa nhìn chằm chằm chân trời ánh sáng, khi nhìn thấy một vòng sắc vàng không loá mắt lộ ra, cậu nhịn không được kêu lên: "Ra rồi! Mặt trời công công!"

"Mèo Thừa Thừa sắp nở hoa rồi nha." – Cố Phi cười.

"Thật rất giống trứng gà vàng" – Tưởng Thừa nhìn chằm chằm một chút xíu từ trên đường chân trời thẳng lên mặt trời – "Bây giờ còn có thể nhìn đấy, lát nữa liền sẽ mù mắt."

"Ừm" – Cố Phi vừa ấn nút chụp vừa nói – "Lát nữa tôi kêu cậu qua thì cậu chạy qua nhé, phải nhanh, chỉ hai phút này, qua sẽ không chụp được nữa."

"Được." – Tưởng Thừa bắt đầu nhảy tại chỗ, vung mạnh cánh tay, duỗi thẳng cẳng, hoạt động cơ thể có chút đông cứng.

Khi mặt trời sắp toàn bộ lộ ra đường chân trời, Cố Phi hô: "Đi!"

Tưởng Thừa lao xuống dốc cỏ, một đường chạy vội lên đỉnh dốc đối diện, sau đó cũng bất chấp tất cả liền bắt đầu nhảy, nhảy lên vung cánh tay, nhảy lên làm thành chữ X lớn, nhảy lên thẳng cẳng. 

Giày vò một hồi, sau lưng cậu mồ hôi cũng chảy ra.

Khi mặt trời bắt đầu trắng, Cố Phi nâng người lên quơ quơ cánh tay với cậu.

Cậu lại chạy xuống dốc cỏ, suốt đường vừa nhảy vừa chạy trở về bên Cố Phi, ôm cậu ta hôn một cái: "Chào buổi sáng, Cố Phi."

"Chào buổi sáng, Thừa ca." – Cố Phi cười cười

Lúc thu dọn đồ đạc trở về, đúng là gặp không ít người xem mặt trời mọc trở về, chỉ quét mắt một vòng cũng không chỉ mười mấy người, theo mật độ này, phải có tới hơn trăm người.

Không biết là buổi sáng mới đi ra ngoài, hay là giống như hai cậu, hôm qua cả đêm đều phóng lãng ở bên ngoài.

"Thật nhiều người." – Tưởng Thừa cảm thán một câu.

"Cho nên mới nói cậu đừng kêu quá lớn." – Cố Phi nói.

Tưởng Thừa nhìn cậu ta không nói chuyện.

"Cậu nói xem tôi có phải nói rất có lý không." – Cố Phi nói.

"Ờ, phải phải phải phải phải." – Tưởng Thừa gật đầu.

Khi trở lại nhà bạt, Cố Miểu đang đứng ở cửa ra vào, cùng bạn gái Trương Tề Tề đánh răng.

"Các cậu đi xem mặt trời mọc?" – Cô hỏi.

"Ừm" – Tưởng Thừa gật gật đầu – "Các cậu không đi?"

"Đặt đồng hồ báo thức, kết quả lại không dậy được" – Cô ngậm bàn chải đánh răng thở dài – "Một đám người đều đi, chỉ hai tụi tôi không đi, Triệu Kha còn gọi điện nữa, nhưng cũng không nghe thấy."

"Trưa ngày mai mới trở về, buổi sáng còn có cơ hội." – Cố Phi nói.

"Cảm thấy có lẽ vẫn sẽ dậy không nổi, tôi cũng từ bỏ rồi." – Vẻ mặt cô buồn rầu.

Cố Miểu rửa mặt xong, mấy người bọn cậu cùng ăn điểm tâm, ngồi xuống rồi mới nhìn thấy bọn người Phan Trí cả mặt chưa tỉnh ngủ đi đến, bên cạnh còn có cô gái xinh đẹp kia.

"Sao tụi tôi không thấy các cậu?" – Tưởng Thừa hỏi Phan Trí.

"Ông nội" – Phan Trí ngồi bên cạnh cậu, thấp giọng nói – "Đừng nói những lời dối trá như vậy, ai biết hai cậu cả đêm qua trốn trong ổ cỏ nào phóng lãng? Có thể thấy mới là lạ."

"Đệt." – Tưởng Thừa cười lên.

Tiết mục trò chơi Trương Tề Tề sắp xếp cho mọi người rất phong phú, cả ngày hôm nay hoàn toàn không có nhàn rỗi, xem xong những cảnh quang rồi thì chính là hạng mục trọng điểm ngày hôm nay, trượt cỏ.

Mặc dù đêm qua một đám người đều không ngủ chút nào, nhưng khi cùng đi chơi, thế mà không ai than mệt mỏi, lúc trượt cỏ vẫn như cũ hào hứng tăng vọt.

Cố Miểu chơi cái gì cũng không quan tâm, chỉ cần có ngựa là được, có điều khi đến chỗ trượt cỏ, ánh mắt của cô bé đều sáng lên.

Người chơi trượt cỏ không ít, nhưng du khách thường là ngồi trên ván trượt xuống, còn đường trượt khác thì có khó có dễ, trang bị như trượt tuyết.

Cố Miểu không có hứng thú ngồi trên ván để trượt xuống, trượt hai chuyến liền không chịu đi nữa, chấp nhất chỉ vào đường trượt bên kia có giày trượt và gậy.

"Nhị Miểu, cái đó anh hai không có cách nào chơi với em, anh hai sẽ không đi." – Cố Phi nói.

Cố Miểu quay đầu nhìn Tưởng Thừa.

"Anh..." – Tưởng Thừa do dự một chút, cậu đúng là biết chơi trượt ván, nhưng muốn trượt cỏ thế này, cậu đúng là không yên lòng.

Cố Miểu liền giống như bị điểm huyệt chỉ về bên kia bất động, hai người bọn họ đành phải dẫn cô bé qua hỏi thăm một chút.

Thế mà cũng có đường trượt cho trẻ em.

"Vậy để con bé trượt đi" – Cố Phi nhẹ nhàng thở ra – "Cũng không dễ dàng gì mới đi chơi một lần, để cho con bé chơi thật đã."

Huấn luyện viên dẫn Cố Miểu đến đường trượt ngắn nhất thấp nhất đầu bên kia, khi đang dạy cô bé tư thế cơ bản, Cố Miểu ôm cánh tay, mặt không thay đổi nhìn anh ta.

"Cô bạn nhỏ, em nghe hiểu không?" – Huấn luyện viên đành phải hỏi một câu – "Nào, em học tư thế của anh..."

Cố Miểu hơi không kiên nhẫn đứng ở đỉnh đường trượt bày ra tư thế chuẩn bị xuất phát.

"Đúng, rất tốt, cực kỳ chuẩn" – Huấn luyện viên nói – "Sau đó là..."

Không chờ anh ta nói xong, thân thể của Cố Miểu đã nghiêng về trước, trượt ra ngoài.

Miệng huấn luyện viên mở rộng cũng không kịp lên tiếng kêu gì, cô bé đã tuột đến phía dưới rồi ngừng lại, quay đầu lại rất đắc ý nhìn bọn họ.

"Thật ngại quá" – Cố Phi lập tức xin lỗi với huấn luyện viên – "Em gái tôi khá gấp gáp."

"Con bé biết trượt à?" – Huấn luyện viên nhìn Cố Miểu.

"Chưa từng trượt, chỉ toàn chơi trượt ván" – Cố Phi nói – "Cân bằng gì đó của con bé cũng không có vấn đề gì."

"Tôi còn tưởng con bé đeo ván trượt trên lưng là trang trí đấy" – Huấn luyện viên cười – "Vậy xem ra là một cao thủ trượt ván?"

"Cũng tạm được." – Cố Phi cười cười.

Sau khi Cố Miểu trượt mấy chuyến, liền được đổi đường trượt góc độ lớn hơn một chút ở bên cạnh.

Khi tất cả mọi người chơi mệt rồi đang ngồi ở khu nghỉ ngơi ăn chút đồ, Cố Miểu vẫn còn đang chơi không biết mệt, huấn luyện viên phụ trách đường trượt bên đó cũng chịu không được: "Cô bạn nhỏ, nên nghỉ ngơi rồi!"

"Để tôi kêu con bé về." – Cố Phi thở dài.

Từ nơi trượt cỏ trở về, trời đã có chút đen, chơi mấy tiếng đồng hồ, khi cả đám người trở lại sân nông gia mới rốt cục thay đổi thành dáng vẻ mệt mỏi gần chết.

Ban đêm lửa tiệc tối cũng không tham gia, ăn xong liền trở về phòng của mình nghỉ ngơi.

Cố Miểu vẫn như cũ là lên giường ngã đầu liền ngủ, Tưởng Thừa nằm ở một bên khác nhắm mắt lại: "Này, chân tôi thật sự nhức mỏi, sao Cố Miểu chơi lâu như vậy được thế."

"Cậu không thấy con bé mỗi ngày ở bên ngoài chơi bao lâu à, với lại dù sao đêm qua..." – Cố Phi nói.

"Im miệng đi." – Tưởng Thừa nói.

Cố Phi cười cười: "Tôi tới quầy bán quà vặt xem thử."

"Hửm? Xem cái gì?" – Tưởng Thừa hỏi.

"Mua một chút đồ kỷ niệm, đặc sản gì đó" – Cố Phi nói – "Mang về tặng người ta."

"Mua ở đây đắt lắm." – Tưởng Thừa nói.

"Cũng không mua nhiều, chủ yếu là... Lần đầu tiên tôi ra ngoài chơi thế này" – Cố Phi cười cười – "Tôi cũng muốn kỷ niệm một chút, mặc kệ giá tiền đi."

"Tôi cũng đi" – Tưởng Thừa ngồi dậy – "Tôi mua chút gì đó tặng cậu, xem như tín vật đính ước."

Con đường nhập hàng kỷ niệm du lịch toàn Trung Quốc có lẽ đều không khác nhau mấy, Tưởng Thừa và Cố Phi ở trong siêu thị nhỏ chọn nửa ngày, mới xem như tìm được vài thứ đặc sắc.

Cậu mua một đôi nhẫn nhỏ không biết là thật hay giả dù sao thì nó ghi là xương cốt mài ra, hai cái vòng đơn giản, bình thường chắc cũng không đeo nhiều, chỉ dùng để nhớ đến hai ngày này.

Trở về phòng, Tưởng Thừa đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út của Cố Phi: "Cũng được, không đến nỗi nào."

"Ừm" – Cố Phi cũng đeo chiếc còn lại lên ngón áp út của cậu – "Sau này có tiền sẽ mua nhẫn cao cấp."

"Cũng chỉ là hình thức" – Tưởng Thừa nói – "Thật ra hai chúng ta cũng không cần loại hình thức này."

"Sớm buộc cùng một chỗ rồi đúng không?" – Cố Phi nói.

"Ừm" – Tưởng Thừa gật gật đầu – "Có một người muốn chạy, nhưng chạy không thành công."

"Thừa ca, tôi sai rồi" – Cố Phi cười nói – "Sau này sẽ không chạy nữa."

Ngày nghỉ Quốc tế Lao động cảm giác cứ như chớp mắt một cái, dù sao cũng gần như là ngày nghỉ hai ngày bình thường, chơi đến mệt mỏi tinh lực, một đám người trở về xe ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có, trạng thái thống nhất đều là đi ngủ. 

Tưởng Thừa ngược lại là không ngủ, một mực tựa lên người Cố Phi nhìn ngoài cửa sổ xe phong cảnh lướt qua nhanh chóng.

Buổi tối hôm nay hẹn Hứa Hành Chi gặp mặt, buổi sáng ngày mai Hứa Hành Chi thay bọn cậu hẹn gia sư gặp Cố Miểu, xem thử hiệu quả trị liệu khoảng thời gian này, và hẹn thời gian lần sau dẫn Cố Miểu tới.

Chiều ngày mai cậu ta liền phải trở về.

Ngẫm lại thời gian trôi qua có chút quá nhanh, nhưng cảm giác gặp mặt ba ngày này lại không giống trước đây.

Có lẽ bởi vì là lần đầu cùng đi du lịch thế này.

Có lẽ là bởi vì tôi yêu cậu.

Lần này khi Tưởng Thừa nghĩ đến Cố Phi sắp phải rời khỏi, đã không còn có hoảng hốt và không nỡ trước đây.

Nghỉ hè không còn bao xa, chẳng mấy chốc sẽ đến, cảm giác ổn định này khiến người ta không dễ đau lòng bởi biệt ly, bởi vì căn bản không có ly biệt.

Có điều buổi tối sau khi gặp Hứa Hành Chi, hai cậu ngồi ở cạnh bàn nhà Phan Trí tranh thủ từng giây để giải đề, vẫn là Tưởng Thừa làm sao cũng không nghĩ tới.

"Hai cậu có phải là có bệnh không?" – Phan Trí ngồi ở trên ghế sa lon vẻ mặt cạn lời.

"Tháng sau thi rồi" – Tưởng Thừa vừa xem bài viết tiếng Anh của Cố Phi vừa nói – "Tốt nhất qua luôn vào lần này, nếu không cứ kẹt không qua cấp bốn, phiền phức."

"Tôi không sợ phiền" – Phan Trí quẹt trên điện thoại, sau đó giơ màn hình lên về phía hai cậu – "Hai cậu giúp tôi xem thử, tấm hình này thế nào?"

"Rất đẹp trai." – Cố Phi nói.

"Vậy tấm này đi, nói thật, Cố Phi cậu chụp hình đúng là rất đẹp" – Phan Trí nói – "Chỉ có hình cậu chụp cho tôi mới có cảm giác tôi đẹp trai ra một độ cao mới."

“Muốn gửi hình cho cô gái đó à?" – Tưởng Thừa hỏi.

"Ừm" – Phan Trí gật đầu – "Sau đó cuối tuần hẹn ăn cơm gì đó."

Tưởng Thừa chậc một tiếng.

Cũng coi là duyên phận đi, trường của cô gái xinh đẹp đó cách trường của Phan Trí chỉ một trạm.

Ngày thứ hai Tưởng Thừa không cùng Cố Phi đi gặp gia sư của Hứa Hành Chi, về trường học thu dọn một chút, sau đó nằm trên giường đợi Cố Phi tới nhà ga rồi thì thông báo cho mình.

Nếu như là trước đây, lúc này cậu chắc chắn theo sát một tấc cũng không rời, cho dù cậu ta và Hứa Hành Chi ở trên lầu, bản thân cũng sẽ ngồi dưới lầu chờ.

Cậu cũng không nghĩ tới mình sẽ trấn định tâm an như thế nằm trên giường ký túc xá đợi điện thoại.

Thành lão phu và lão phu rồi?

Chậc.

Cậu trở mình, cầm bình thuỷ tinh hoa hồng nhỏ của Cố Phi làm lên, lật ngược lại nhìn cả buổi.

Nếu thật sự nhanh như vậy liền thành lão phu và lão phu, cậu vẫn là không chịu phục, hai cậu tuổi tác cộng lại cũng còn đang lúc tráng niên, lão phu cái gì!

Còn có thể dã chiến đấy!

Cậu xoay người nằm ngang, để bình thuỷ tinh ở trước mắt, nhìn cánh hoa hồng chậm rãi chuyển động ở bên trong.

Lúc dã chiến còn rất kích tình đấy!

Nếu không phải quá lạnh, chiến mười lần, tám lần không thành vấn đề!

Lão phu cái gì.

Có lẽ là nghĩ đến loại cảnh tượng này, cậu có chút hưng phấn, bình thuỷ tinh trong tay không nắm vững, rất ổn định đập vào chóp mũi cậu.

Cậu bụm mũi, cắn răng một lúc mới nhỏ giọng mắng: "Đệt."

Khi nhận điện thoại của Cố Phi rồi chạy đến cổng trường học, xe Hứa Hành Chi đã dừng ở chỗ ấy chờ.

"Anh còn đưa tụi em đi?" – Tưởng Thừa lên xe – "Thật ngại quá."

"Hành lý rất nặng, đi tàu ngầm còn phải kéo theo" – Hứa Hành Chi cười cười – "Đưa các cậu qua tôi liền đi, lát nữa tôi còn phải chạy về trường học."

"Đã hẹn lần sau lúc nào tới rồi sao?" – Tưởng Thừa hỏi.

"Nghỉ hè" – Cố Phi nói – "Có lẽ thời gian dài một chút, để Nhị Miểu hệ thống lại huấn luyện một chút."

"Ừm." – Tưởng Thừa nhịn không được giương khóe miệng lên.

"Đến lúc đó sớm tìm một phòng thuê ngắn hạn đi" – Hứa Hành Chi nói – "Nếu tìm không thấy tôi có thể giúp các cậu hỏi một chút."

"Chắc là có thể tìm thấy" – Tưởng Thừa vẫn khống chế không nổi giương khóe miệng lên – "Chỗ của Phan Trí hình như là có, tôi kêu cậu ta hỏi thử trước."

Cố Phi nhẹ gật đầu không nói chuyện, nhìn cậu.

Tưởng Thừa quét mắt nhìn cậu ta: "Sao rồi?"

"Không có gì." – Khóe miệng Cố Phi nhẹ cười.

Hứa Hành Chi đưa hai người ném đến nhà ga liền đi, hai người vẫn là theo cách thức trước đây, Cố Phi cầm hành lý, Tưởng Thừa bế Cố Miểu đi vào.

Cố Miểu mặc dù không có thét lên, nhưng hai ngày này lưu lượng khách ở nhà ga chính là cao điểm, có lẽ dòng người đông đúc khiến cô bé vô cùng căng thẳng.

Khi Tưởng Thừa bế cô bé lên, một cánh tay của Cố Miểu siết cổ Tưởng Thừa, Tưởng Thừa xém chút hít không nổi khí.

"Một cô nhóc nhỏ" – Cậu và Cố Phi nhanh chân đi vào trong cửa trạm, hoàn toàn không có trạng thái có thể đi chậm bao nhiêu liền đi chậm bấy nhiêu như mọi lần đưa Cố Phi rời đi, cũng sắp khởi hành rồi – "Sức lực lớn như thế, lớn lên chút nữa đánh nhau cũng không lại con bé." 

"Đừng có đánh nhau, con bé đánh nhau mạng cũng không muốn nữa" – Cố Phi thở dài – "Cũng may trước giờ không có khuynh hướng bạo lực."

Tưởng Thừa nhớ tới dáng vẻ lúc trước Cố Miểu trượt ván qua đầu người ta, đúng là khiến người khác một trận hoảng sợ.

Đi vào cửa trạm, hai người cũng không dừng lại nhiều.

"Vào đi" – Tưởng Thừa nói – "Vào rồi nhắn tin cho tôi."

"Ừm" – Cố Phi đáp – "Cậu một hồi nhớ kỹ đi ăn chút gì đi."

"Quên không được." – Tưởng Thừa sờ sờ bụng.

"Nhị Miểu, chúng ta vào" – Cố Phi xoay người nói với Cố Miểu – "Tạm biệt Thừa ca đi."

Cố Miểu vẫn căng thẳng, nắm thật chặt tay Cố Phi không có phản ứng.

"Vào đi, đừng có tạm biệt gì nữa." – Tưởng Thừa có chút lo lắng đẩy cậu ta.

Cố Phi kéo Nhị Miểu bước nhanh vào đường vào trạm.

Tưởng Thừa đứng qua bên cạnh, nhìn bóng lưng hai người, Cố Miểu rất căng thẳng dán chặt bên chân Cố Phi, cúi đầu đi về phía trước.

Nhìn qua rất làm người ta đau lòng, lại có chút buồn cười.

Tưởng Thừa thở dài.

Cố Phi vừa đi vừa quay đầu lại, Tưởng Thừa lập tức đưa tay quơ quơ: "Đi nhanh đi!"

Cố Phi cười cười, làm ra môi hôn với cậu.

Tưởng Thừa cấp tốc cũng đáp lại như vậy.

Cố Phi lúc này mới lại kéo Cố Miểu quay đầu tiến vào.

Tưởng Thừa xem giờ, nhắn tin cho Triệu Kha nhờ cậu ta giúp chiếm chỗ ngồi, buổi chiều cậu có môn, lúc này phải nhanh trở về, ăn chút gì liền tới phòng học.

Lúc đã xuống tàu ngầm, Cố Phi cũng không có gửi tin nhắn tới, cậu lấy di động ra, chuẩn bị gọi hỏi một chút, lẽ ra lúc này xe đã chạy rồi.

Vừa muốn quay số, điện thoại đã vang lên, là lời mời video call của Cố Phi.

Cậu ngẩn người, nhấn kết nối.

Màn hình lag hai giây rồi mới hiện lên, nhưng không chờ cậu thấy rõ mặt người ở phía trên, trước hết đã nghe thấy tiếng thét chói tai của Cố Miểu.

"Sao vậy? Nhị Miểu!" – Cậu nhanh chóng để camera ngay mặt mình – "Nhị Miểu!"

Trên màn hình là Cố Miểu nhíu mày thét chói tai, bên cạnh là Cố Phi, bối cảnh nhìn không giống như trong xe, cậu thấy được đằng sau còn có một nhân viên tàu lửa.

"Đây là ở đâu đấy?" – Tưởng Thừa hỏi – "Sao vậy?"

"Phòng trực ban" – Cố Phi nói – "Xe vừa chạy đột nhiên liền... Nhị Miểu, em xem Thừa ca kìa, thấy Thừa ca không?"

Ánh mắt Cố Miểu luôn có chút lơ lửng không cố định nghe được câu nói này của Cố Phi liền rơi xuống trên màn hình di động, nhưng vẫn là thét lên không ngừng.

"Nhị Miểu" – Tưởng Thừa nhanh chóng thay đổi khuôn mặt tươi cười – "Anh là Thừa ca đây, em thấy anh không? Có thể nghe anh nói chuyện không?"

Sau khi Cố Miểu nhìn màn hình hét lên một hồi, âm thanh chậm rãi thấp xuống.

"Nhị Miểu?" – Tưởng Thừa phất phất tay.

Cố Miểu trừng mắt nhìn cậu, ngay lúc Tưởng Thừa muốn lại mở miệng nói điều gì đó, cô bé phát ra một tiếng rất nhẹ: "Thừa ca."

Một tiếng “Thừa ca” này của Cố Miểu vô cùng nhỏ, phảng phất như một con muỗi, nhưng vẫn là loại đặc biệt nhã nhặn, tóm lại Tưởng Thừa vẫn là nghe được, hơn nữa nghe được rõ ràng.

Cậu ngây ngẩn cả người.

Lần này không thể so với một cái "Ha", Tưởng Thừa chưa từng nghe Cố Miểu gọi tên ai, giọng của cô bé cũng là mấy tháng trước mới nghe được, hiện tại bỗng nhiên nghe được một tiếng như thế, cả người cậu đều ngẩn ra tại chỗ.

Cùng cậu ngẩn người còn có Cố Phi, Cố Phi nhìn Cố Miểu, mở nửa miệng không nhúc nhích.

Cuối cùng vẫn là Tưởng Thừa hồi thần trước, dường như là nửa hô hào: "Đây! Đây đây đây! Thừa ca ở đây! Nhị Miểu! Nhị Miểu, Thừa ca ở đây!"

Cố Miểu không lên tiếng nữa, yên lặng nhìn cậu.

"Nhị Miểu" – Cố Phi rốt cuộc lên tiếng – "Em xem, Thừa ca ở đây, khi em nhớ cậu ấy, dùng điện thoại liền có thể tìm thấy cậu ấy, đúng không?"

Cố Miểu nhíu mày, dường như là đang suy nghĩ quá trình dùng điện thoại để gặp Thừa ca, suy tư hai phút, mới nhẹ gật đầu.

"Lần sau khi nhớ Thừa ca, em phải nói anh hai nghe" – Cố Phi nói – "Không được hét thế này, anh hai đã nói với em rồi, không được hét, nhớ kỹ chưa?"

Cố Miểu gật gật đầu.

"Xin lỗi cô đi, em vừa rồi làm người ta sợ rồi kìa." – Cố Phi chỉ chỉ nhân viên tàu lửa sau lưng.

Cố Miểu lại nhìn thoáng qua trên màn hình, xoay người cúi mình với nhân viên tàu lửa.

"Ài, không có gì" – Nhân viên tàu lửa nói – "Thật ngoan, cô không sao."

Video call với Cố Miểu trong chốc lát, cô bé không tiếp tục mở miệng nói chuyện, nhưng cảm xúc đã chậm rãi bình tĩnh lại.

"Tôi dẫn con bé về toa xe trước" – Cố Phi nói – "Lát nữa gọi cho cậu."

"Được." – Tưởng Thừa gật gật đầu.

Cúp máy xong, cậu đứng ở ven đường sửng sốt một hồi mới tiếp tục đi về trường học.

Vừa đi vào cổng trường, Cố Phi đã gọi điện tới.

"A lô!" – Tưởng Thừa cấp tốc bắt máy.

"Thừa ca!" – Trong giọng Cố Phi mang theo hưng phấn.

"Thế nào? Tốt chưa?" – Tưởng Thừa cũng không nhịn được bắt đầu hưng phấn.

"Ngủ rồi, hai ngày này vốn là mệt mỏi, hét xong một trận càng mệt hơn" – Cố Phi cười nói – "Đang ngủ rồi."

"Con bé gọi tôi! Nghe thấy không!" – Tưởng Thừa nhảy một chút – "Con bé gọi tôi Thừa ca!"

"Nghe rồi, nghe rồi, nghe rồi!" – Cố Phi đè nhỏ giọng hô hào – "Nghe vô cùng rõ ràng."

"Con bé gọi tôi phải không!" – Tưởng Thừa ngẫm nghĩ lại nhanh chóng hỏi – "Không phải là gọi mèo chứ!"

"Không phải, không phải, không phải" – Cố Phi liên tiếp nói – "Là gọi cậu! Cậu cậu cậu cậu!"

"Cậu hát đi." – Tưởng Thừa cười lên.

"Tôi cũng thật sự có chút muốn hát đây" – Cố Phi nói – "Con bé sẽ không ở tình huống có người thứ ba nói chuyện, đã lớn như vậy rồi, lần thứ nhất, đằng sau còn có nhân viên tàu lửa, con bé lại gọi cậu! Cậu cậu cậu cậu cậu!”

Tưởng Thừa cười đến không dừng được: "Tôi tôi tôi tôi tôi!"

"Con bé chủ yếu là lên xe rồi mới hoàn thần là Thừa ca không còn ở cạnh" – Cố Phi nói – "Xe vừa mở con bé liền căng thẳng, quay quanh khắp nơi, muốn tìm cậu."

"Haizz" – Tưởng Thừa lập tức lại có chút đau lòng, nhưng ngẫm lại, lại muốn cười – "Này! Giọng con bé thật là hay, hay hơn lúc nói “ha”!"

"Phải không" – Cố Phi cười – "Ha!"

"Ha!" – Tưởng Thừa đáp.

"Ha!" – Cố Phi nhỏ giọng lại hô.

"Ha!" – Tưởng Thừa tiếp tục đáp lại.

"Ha ha!" – Cố Phi tiếp tục.

"Ha ha!" – Tưởng Thừa ngồi xuống băng ghế đá ở ven đường – "Cậu có phải điên rồi không."

"Lát nữa tôi còn phải nói một chút với Hứa Hành Chi " – Cố Phi nói – "À, anh ta hình như có chuyện gì đó, trễ chút nữa đi, tối nay tôi hồi báo với anh ta một chút."

"Đây coi là tiến bộ lớn đi?" – Tưởng Thừa hỏi.

"Không biết" – Cố Phi nói – "Nhưng đối với tôi mà nói, là tiến bộ cực lớn."

"Cậu nhớ kỹ sau này trở về không có gì vẫn phải nói chuyện nhiều với con bé, Hứa Hành Chi không phải đã nói sao" – Tưởng Thừa nói – "Kích thích ngôn ngữ con bé, còn có thể để con bé thường xuyên suy nghĩ gì đó."

"Ừm" – Cố Phi nghĩ nghĩ – "Thừa ca, cậu liệt kê đơn sách những sách tâm lý học trước đây cậu đọc cho tôi đi."

"Cậu muốn đọc?" – Tưởng Thừa nói – "Cậu làm gì có thời giờ, lên lớp ôn tập chụp ảnh chăm sóc Cố Miểu, lấy đâu ra thời gian đọc sách?"

"Vậy cậu lấy đâu ra thời gian đọc vậy?" – Cố Phi cười cười.

"Tôi không cần chăm sóc Cố Miểu mà." – Tưởng Thừa nói.

"Cố Miểu tám giờ đi ngủ." – Cố Phi nói.

"Cố Phi, đừng quá vất vả" – Tưởng Thừa nhíu nhíu mày – "Như thế thật rất..."

"Rất mệt mỏi, đúng không"– Cố Phi tiếp lời cậu – "Cậu rõ ràng nhất mà."

Tưởng Thừa không nói chuyện.

"Cậu sẽ đau lòng vì tôi sao?" – Cố Phi hỏi.

"Nói nhảm, đương nhiên đau lòng rồi!" – Tưởng Thừa nói.

"Vậy thì đau lòng một chút đi" – Cố Phi cười – "Để cho cậu biết lúc tôi nhìn cậu liều mạng như vậy đau lòng biết bao."

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!